CHÚA NHẬT 12 THƯỜNG NIÊN – NĂM B
Lời Chúa: G 38,1.8-11; 2Cr 5,14-17; Mc
4,35-41
35 Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Chúng ta sang bờ bên kia đi! " 36 Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người. 37 Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. 38 Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: "Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao? " 39 Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: "Im đi! Câm đi! " Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. 40 Rồi Người bảo các ông: "Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin? " 41 Các ông hoảng sợ và nói với nhau: "Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh? ".
GỢI Ý SUY NIỆM:
Ông Gióp đang sống trong nhung lụa, quyền thế, bỗng nhiên bị tay ma quỷ hận thù làm tiêu tán sự nghiệp, mất mọi người thân, mất cả bản thân khi phải chịu đựng cơn bệnh nan y dòi bọ rúc rỉa. Đau khổ thể xác đã vậy, lại còn bị bạn hữu và cả người vợ - người được xem như là thân thiết nhất, là hơi thở, là một nửa của đời mình - chỉ trích, ruồng rẫy, hắt hủi; ông ra như bấn loạn muốn mất lòng tin và oán trách Thiên Chúa, vì ông nghĩ Thiên Chúa như xử sự bất công với ông.
Trước cơn sóng gió, các Tông Đồ tưởng có thể chèo chống được con thuyền và gìn giữ được mạng sống. Thế nhưng càng lúc càng thấy mình bất lực, hoài công! Nhìn đến Chúa, Chúa như làm thinh! Cả sức mạnh của gió bão, cả việc làm thinh của Chúa, thật là vượt ngoài tầm trí hiểu biết của con người!
Từ phản ứng của Gióp và các Tông đồ, cho chúng ta một nhận định: Con người như muốn điều khiển mọi sự và cuộc đời theo ý mình, và qua đó, muốn điều hành cả Thiên Chúa!. Thế nhưng, việc điều hành này thuộc quyền của Thiên Chúa hay của con người? - Hỏi là đã trả lời. Con người là gì của Thiên Chúa mà đòi điều hành Thiên Chúa?. Nói như thế, chẳng khác nào ngày xưa ngôn sứ Isaia đặt vấn đề: “Há bình gốm lại nói về người thợ gốm: Hắn chẳng biết điều gì!” (Is 29,16). Không phải Thiên Chúa phải làm theo lý luận hay ý thích của con người, nhưng chính con người cần khám phá ra Thánh Ý của Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh cuộc sống của mình.
Thiên Chúa không có trách nhiệm làm theo ý muốn của ông Gióp, nhưng chính ông Gióp cần đặt mình trong Thánh Ý của Thiên Chúa. Các Tông Đồ không thể buộc Chúa Giêsu dẹp tan sóng bão theo cảm giác của các ông, nhưng chính các ông cần khám phá ra Chúa đang muốn nói gì qua cơn sóng bão đó.
Trước quyền năng của Thiên Chúa như thế, con người chỉ còn biết cúi đầu thán phục và tuân lệnh mà thôi!. Thánh Phaolô ngày trước rất nhiệt thành với đạo cha ông, dù đạo cha ông cũng thờ Thiên Chúa, nhưng thờ phượng theo cách thức, theo lối suy nghĩ của con người, không phải theo Thánh Ý của Thiên Chúa. Ông nhiệt thành cách mù quáng bách hại những ai mang danh Kitô hữu (x.Cv 9,1; 22,4; 26,9-11; Gl 1,13).
Chúa Giêsu nói rõ cho các Tông Đồ biết về cơn bách hại của những người chống đối Chúa: “Họ sẽ khai trừ anh em khỏi hội đường. Hơn nữa, sẽ đến giờ kẻ nào giết anh em cũng tưởng mình phụng thờ Thiên Chúa” (Ga 16, 2). Chỉ khi nhận biết Chúa, ông Phaolô mới nhiệt tâm rao giảng về Danh Chúa cho người khác: “Đối với tôi, sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi” (Pl 1,21).
Cuộc đời chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng nên. Cuộc sống chúng ta tồn tại trong quyền năng và Tình Yêu của Thiên Chúa. Không người cha người mẹ nào muốn con cái mình chịu cảnh cực khổ đau thương, thì còn hơn thế nữa, Thiên Chúa không khi nào làm điều gì tác hại đến con cái của Người là chúng ta. Trái lại, tác giả Thư Rôma viết: “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8, 28). Thậm chí vì yêu thương chúng ta, Thiên Chúa đã chẳng tiếc “ban Con Một” (Ga 3,16). Trong Thánh Ý quan phòng của Thiên Chúa, mọi biến cố cuộc đời mỗi người, những điều xảy đến cho gia đình, hay cho xã hội, không có gì là tình cờ hoặc do định mệnh như người ta thường nghĩ. Tất cả đều trong quyền năng và Tình Yêu của Thiên Chúa.
Điều đó mời gọi chúng ta tin tưởng vào Tình Yêu và quyền năng quan phòng của Thiên Chúa, sống phó thác cuộc đời cho Thiên Chúa. Tin tưởng Thiên Chúa, cuối đời, ông Gióp đã được Thiên Chúa “giáng phúc” “nhiều hơn trước kia” (G 42,12); các Tông Đồ tin tưởng kêu cầu Chúa, Chúa làm cho “gió liền tắt và biển lặng như tờ” (Mc 4,39b).
Tin tưởng vào quyền năng và Tình Yêu của Thiên Chúa, để “cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi” , vì “phàm ai ở trong Đức Kitô đều là thọ tạo mới” (2Cr 5,17), cuộc đời chúng ta sẽ mãi mãi được yên vui và hạnh phúc trong Chúa như vậy.
Lạy Chúa, xin cho mắt đức tin con sáng suốt để nhận ra Chúa luôn đồng hành. Xin cho lòng cậy trông của con thật vững vàng. Để con luôn an tâm và bình thản, dù phải đối diện với những thách đố, hay đương đầu với những sóng gió cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét